Mẹ, đừng đùa với lửa
Mẹ, đừng đùa với lửa
Tác giả: Phồn Hoa Đóa Đóa
Thể loại: Hiện đại, ngôn tình.
Văn án:
Nàng là vị hôn mẹ, có cái phúc hắc đích thiên tài nhi tử.
Nàng là thâm tàng bất lộ đích chợ đêm y vương.
Vô tâm không phế, lấy tiền cứu mạng, tóm lại, thực quý.
Hắn là hắc đạo trong địa ngục dưỡng thành đích vương giả, thô bạo lãnh huyết, tâm ngoan vô tình.
Gặp nhau, cuộc sống từ nay về sau kích thích đắc làm cho người ta cả người run rẩy, hô hấp dồn dập đích làm cho người ta hít thở không thông.
Thâm tàng bất lộ đích nữ Y Sinh + phúc hắc đáng yêu đích hacker bảo bối + thiết huyết vô tình đích hắc đạo đại lão
Đây là một bản hắc bang tiểu thuyết, không ngược, một nhà ba người cộng sinh tử, cộng hoạn nạn.
"Hôm nay khởi, ngươi, lưu lại."
"Khâu tiên sinh, tôi cũng không phải đi ra hỗn đích, lưu lại không nhiều lắm đích tác dụng."
"Làm hộ sĩ."
"Tôi không phải hộ sĩ, ta là thực tập đích chuyên khoa Y Sinh, ta còn không có tốt nghiệp, hơn nữa, hơn nữa, tôi học chính là khoa phụ sản."
Ngô ánh khiết, xuất thân từ xưa đích y học thế gia, vốn là đọc y khoa danh giáo, lại vị hôn trước dựng chậm trễ tốt nghiệp, lục năm sau như trước ở bệnh viện không lý tưởng, chỉ vì hé ra chính quy đích tốt nghiệp chứng, nhưng kỳ thật, nàng sớm lấy một thân tuyệt học trở thành chợ đêm lý tiếng tăm lừng lẫy đích y vương, lấy tiền cứu mạng, tóm lại, tôi thực quý, không có tiền thỉnh chớ quấy rầy nàng cùng nhi tử đích thanh tĩnh.
Ngô nặc, ánh khiết đích nhi tử, Computer thiên tài, sáu tuổi, đáng yêu đích bề ngoài hạ mười phần đích phúc hắc bảo bối, lấy việc đều lấy mẹ cầm đầu, nhưng có một ngày, hắn kia khủng bố đích cha địa sau khi xuất hiện, hắn duy nhất có thể nói đích chính là: tình thế nghiêm trọng, mẹ, đừng đùa hỏa.
Chương 1: "vua Y" Chợ Đen
Đồng hồ treo trên tường phát ra tiếng tích tắc, chợt "bịch" một tiếng, một túi du lịch màu đen nặng nề đặt trên khay trà chạm trổ bằng gỗ đào.
"Trong này có năm trăm vạn đô-la." Người đàn ông nhìn người ngồi trên salon, khom người mở túi du lịch trong tay rồi đặt xuống, tiếp tục nói: "Chỉ cần anh động dao cứu hội trưởng của chúng tôi, số tiền này đều là của anh."
Người ngồi trên ghế salon cho dù đứng lên cũng không phải là cao, vóc người hơi gầy, có một đầu tóc ngắn màu nâu, mắt kính gọng đen, khẩu trang che kín mặt, một thân quần áo màu trắng đơn giản, giờ phút này tư thái thản nhiên dựa vào thành ghế, hai chân nhỏ dài bắt chéo, một cái tay gác lên trên tay vịn, ngón tay gõ có tiết tấu theo thanh âm tích tắc của đồng hồ treo tường, chỉ thấy bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, sạch sẽ không nhiễm bụi bậm.
Sơn Nguyên Nhất thật sự không thể tin được, người hội trưởng tìm nửa tháng lại có bộ dáng này, thật không biết có lợi hại như trong truyền thuyết hay không.
Lúc này, người ngồi trên ghế salon ngừng tay lại, cầm một xấp đô-la lên, nhìn một chút mới chậm rãi mở miệng: "Mỗi thủ đô lâm thời đều có quy tắc, nếu Long Trạch tiên sinh mời tôi thì nên tuân thủ quy củ của tôi."
Một tràng tiếng Anh lưu loát, âm thanh trong trẻo hơi chút trầm thấp, một câu nói cũng không phải hướng về phía người đàn ông vừa nói với mình, vừa nói vừa giương mắt, xuyên thấu qua tròng kính nhìn về phía người đàn ông trung niên có địa vị nằm trên giường lớn giữa phòng, lão đại Tam Khẩu tổ Nhật Bản -Long Trạch Thu.
Anh không có chút sợ hãi, cho dù ông ta nắm giữ ngàn vạn của cải, nắm giữ quyền lực tối cao, nhưng anh chỉ nắm giữ tính mạng của ông ta.
Tiện tay đem một xấp đô-la ném vào trong cái túi màu đen, sau đó đẩy mắt kính gọng đen trên mặt một cái, đứng lên nói: "Nếu như không có thành ý, vậy thì mời cao minh khác."
"Mày chẳng qua chỉ là bác sỹ chợ đen, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mày ——"
"Câm miệng!" Một tiếng quát lớn, thuộc hạ không dám nói chuyện, Long Trạch Thu ngước mắt nhìn người đàn ông có vóc dáng không cao trước mắt, anh ta đúng là người mà ông phái đi tìm nửa tháng nay, một tháng trước, ông kiểm tra đầu phát hiện một khối u, nhất định phải mau chóng giải phẫu, nếu không thì không sống qua một tháng, nhưng khối u này chỉ cách thần kinh não có 0.01 cm, dưới tình huống như vậy, không có bất kỳ bác sỹ ngoại khoa nào có thể bảo đảm giải phẫu mở não sẽ không làm tổn thương đến thần kinh não.
Vì vậy, ông liền nghĩ đến "Vua Y" danh tiếng vang dội bên trong chợ đen mấy năm nay, nghe nói y thuật cao siêu giống như Hoa Đà chuyển thế, đặc biệt là thủ thuật giải phẫu của anh ta, động dao mau lại rất chính xác, hơn nữa không sai chút nào.
Chỉ là vị vua y này cũng không phải ai cũng chịu chữa trị, cũng không có ai có thể trực tiếp liên lạc với anh ta, coi như liên lạc được, cho tới bây giờ cũng phải thu phí xem bệnh trước, nếu không phải vậy cho dù có mấy chục người chĩa súng về phía anh ta thì cũng sẽ không chữa bệnh cho người ta, dù sao người muốn tìm anh ta chữa bệnh thì tính mạng đều đang như ngàn cân treo sợi tóc, nếu giết anh ta rồi thì đồng nghĩa với việc đặt dấu chấm hết cho sinh mạng của mình, cho nên ông biết, uy hiếp không có tác dụng đối với vị vua y này.
"Vấn đề tiền có thể thương lượng, cho dù có hơn năm trăm vạn đô-la cũng không thành vấn đề." Đường đường chủ nhân nhà Long Trạch thế nhưng dùng giọng nói chuyện ôn hòa như thế, thật không có ai có thể thấy qua, chỉ có điều giọng điệu này của ông ta khiến tinh thần Trình Du Nhiên cảm thấy hết sức thoải mái, cất bước đi tới bên giường Long Trạch Thu.
"Theo quy củ cũ, không thu tiền mặt, chi phiếu hay tiếp nhận chuyển khoản bất kỳ ngân hàng nào, muốn tôi làm giải phẫu cho ông rất đơn giản, lấy ra một châu báu mà tôi để ý." Mang theo tiền mặt thì quá phiền toái, chi phiếu cùng chuyển khoản cũng rất dễ dàng bị người tìm được đầu mối thân phận của cô, cho nên cho tới bây giờ cô đều lựa chọn phương thức tương đối nhẹ mà lại an toàn.
Hóa ra chỉ đơn giản thế này, Long Trạch Thu vừa nghe xong rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, "Đương nhiên không có vấn đề, trong phòng tôi đây đều cất giấu bảo bối quý giá của tôi, mọi vật đều giá trị liên thành, cậu tha hồ chọn, cầm tùy thích, kiểu dáng cũng hoàn toàn có thể." Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của ông, những thứ này cũng không tính là cái gì.
Trình Du Nhiên cười cười, hơi khom thân thể xuống, tay hết sức mau lẹ cầm một hộp gỗ tuyệt đẹp ở trên tủ đầu giường lên, thuộc hạ bên người đang muốn tiến lên, chỉ thấy Long Trạch Thu liếc bọn họ một cái, ai cũng không dám cử động nữa, nhưng đều nhìn đồ cô cầm trong tay, Trình Du Nhiên liếc vẻ mặt của bọn họ một cái, khóe miệng nhỏ hơi nâng lên, không để ý tới giờ phút này sắc mặt Long Trạch Thu có bao nhiêu khó coi, mở miệng nói trước: "Cái này thôi."
Cô nói nhẹ như nước chảy, nhưng lại có thể xác định, cô lấy được tuyệt đối là đồ tốt.
Đây chính là châu báu cực kỳ quan trọng đối với Long Trạch Thu, tốn sức trăm nghìn cay đắng mới lấy được từ Newyork.
Long Trạch Thu nhăn mày lại, đáy lòng tính toán một phen, hiện tại quan trọng là phải vỗ về vua y làm phẫu thuật cho mình, chờ sau này sẽ giết người đoạt lại đồ về, nghĩ tới đây, ông gật đầu nói: "Được, chỉ cần có thể giúp tôi loại bỏ khối u này."
Khóe miệng Trình Du Nhiên nhẹ nhàng nâng lên nụ cười yếu ớt, nếu đối phương dứt khoát như vậy, cô cũng không thích kéo dài, đem cái hộp đặt ở trong túi áo mình, ánh mắt thu lại, xoay người mặc bộ áo blouse trắng, trên mặt nghiêm chỉnh trước nay chưa có, mở miệng nói: "Bắt đầu đi!"
Nghe được câu này, cuối cùng Long Trạch Thu cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó bị y tá đẩy vào trong phòng giải phẫu sát vách đã sớm chuẩn bị xong.
Trong phòng giải phẫu mùi nước sát trùng tràn khắp bốn phía, thiết bị không hề kém hơn so với phòng giải phẫu của bệnh viện cao cấp, mặt khác còn có hai bác sỹ gia đình được Long Trạch Thu mời tới, như vậy có thể thấy được, ông ta khẩn trương dường nào đối với lần giải phẫu này, thật ra thì, hai người bác sỹ gia đình càng khẩn trương hơn, bởi vì bọn họ đều rất rõ, lần giải phẫu này mà xảy ra sai sót gì thì bọn họ sẽ phải mất mạng.
Khi đèn giải phẫu sáng lên, máy móc chung quanh lập tức vang lên, Trình Du Nhiên hết sức trấn định, cầm dao lên mổ, bắt đầu lưu loát, không dừng lại giây nào.
Ca giải phẫu dài đến hai giờ, sau khi kết thúc, Trình Du Nhiên cởi bao tay tràn đầy máu tươi xuống, cởi áo khoác, lưu lại một câu đơn giản rõ ràng: "Thuốc tê hết sẽ hết chuyện."
Sau đó bỏ lại áo blouse dính vết máu, tiêu sái rời đi, cũng không quay đầu lại.
Cô mới vừa đi mấy bước, chỉ thấy người đàn ông nhìn theo Trình Du Nhiên bắt đầu khoát tay áo ra hiệu với mấy người, mấy thuộc hạ mặc tây trang màu đen cung kính đi tới, người đàn ông trầm giọng nói: "Hội trưởng có giao phó, cầm đồ vật về, không lưu người sống!"
Nói xong, trong mắt lóe lên một tia nham hiểm lạnh lẽo.
Cô đương nhiên biết sẽ không dễ dàng rời đi như vậy, khi cô vừa ra khỏi nhà Long Trạch thì đã cảm thấy có người theo dõi sau lưng, cho nên cô nhanh chóng xuyên qua đường cái, đi tới Ginza rực rỡ thúc giục sống về đêm ở Tokyo, khắp nơi tràn ngập buông thả trụy lạc, hơi thở tráng lệ mê người.
Bước chân mấy người áo đen sau lưng càng lúc càng nhanh, Trình Du Nhiên biết không thích hợp, lập tức chạy, khóe miệng cô cười cười, những người này cũng không biết, ngoài việc cô vươn tay giải phẫu nhanh ra, công phu chạy bộ còn nhanh hơn, thuộc hạ của Long Trạch Thu đuổi theo một đường, nhưng vẫn chú ý tới người ta lui tới nơi này.
Trình Du Nhiên đã sớm tính đến điểm này, vì vậy, ở trước mặt nhiều người lập tức cua quẹo tiến vào, thuộc hạ của Long Trạch Thu đuổi kịp tới nơi khúc quanh thì cũng đã không thấy người.
"Người đâu? Thật là mấy tên phế vật." Sơn Nguyên Nhất tức giận quát mấy thuộc hạ: "Còn không mau chóng tìm kiếm chung quanh!"
Anh cũng gấp hỏng, nếu không tìm được người, vật kia sẽ không được lấy trở lại, chuyện sẽ lớn.
Vậy mà trong lúc anh đang phân phó thuộc hạ tìm kiếm chung quanh, liền thấy một bóng dáng lung linh đi tới phía mình, tóc quăn tự nhiên bên dưới là khuôn mặt hoàn mỹ và tinh sảo như nữ thần Hy Lạp, dưới ánh đèn lờ mờ, da thịt mềm mại hơi phiếm hồng, hoàn toàn không có bất kỳ tỳ vết nào, giẫm giày cao gót đi lướt qua bên người anh, anh nhìn dáng vẻ nóng bỏng này, khóe miệng nhếch miệng lên cười tà khí.
Rất nhanh tiến vào xe việt dã màu đen dừng ở ven đường, xe khởi động, trong nháy mắt hòa vào đêm tối, biến mất ở đầu đường Ginza phồn hoa, tiếp đó, nghĩ cũng không cần nghĩ, sợ rằng cả Ginza cũng bị thuộc hạ của Long Trạch Thu lật tung, dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ ra cô gái mới vừa đi qua bên người Sơn Nguyên Nhất chính là vị vua y trong truyền thuyết.
Xe đi ngược chiều gió, dưới ánh đèn nê-ông Trình Du Nhiên ngồi ở ghế cạnh tài xế, khuỷu tay nhàn nhã chống trên cửa sổ xe, gió đêm thổi vào, nhẹ lướt qua tóc cô, ở dưới bóng đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng sáng long lanh, thật là mê người.
"Tìm một chỗ uống một ly? Lâu rồi chúng ta không ước hẹn." Người đàn ông trên ghế lái toàn thân đồ thể thao, tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan thâm thúy, nhếch miệng lên nụ cười đẹp mắt, quay đầu nhìn về phía Trình Du Nhiên.
Trình Du Nhiên cho Ngải Sâm - người liên hệ với chợ đen một cái xem thường, nói: "Thôi đi, tôi không muốn bị một đám phụ nữ đuổi giết."
Anh biết, cô lại cự tuyệt một lần nữa, dù sao, bọn họ đã hợp tác nhiều năm, đối với tính tình của Trình Du Nhiên còn hiểu rõ ít nhiều.
Ngải Sâm thở dài một cái, mặt uất ức nói: "Em đã cự tuyệt tôi nhiều năm rồi, tôi thật đau lòng."
"Dù sao cũng có phụ nữ nguyện ý tới vuốt lòng của anh lên" Trình Du Nhiên đã sớm biết Ngải Sâm sẽ giả bộ uất ức, lần tặng anh một ánh mắt trắng, đưa tay cầm vé máy bay một bên lên nói: "Dừng ở ven đường đi, tự tôi đi phi trường."
Xe dừng ở ven đường, Ngải Sâm quay đầu nói: "Lần sau nhất định phải ước hẹn cùng tôi."
"Lần sau, làm phiền anh nhận việc thì nói rõ tình huống, đừng làm cho tôi lại phí miệng lưỡi như thế." Căn cứ vào ngày thường, cô cũng sẽ không nói nhiều như vậy, làm trễ nải thời gian cô về nhà với con trai, Trình Du Nhiên nhanh chóng xuống xe, tiếp tục nói: "Tiền kia gửi vào tài khoản của tôi, đừng quên, gần đây tạm thời không nhận việc."
Gần đây cô có việc lớn phải bận rộn, còn việc tư nên hết thảy không nhận, nói xong, đóng cửa xe, xuyên qua đường cái, nhanh chóng bắt một chiếc taxi, đi hướng phi trường.
Ngải Sâm nhìn người tiêu sái rời đi, thở dài một cái, đưa tay lấy chiếc túi ghế sau cô vừa bỏ lại, bên trong trừ một bộ y phục, tóc giả màu nâu cùng mắt kính gọng đen ra còn có một cái hộp tinh sảo, thấy đây chính là đồ hôm nay lấy được, nhìn chạm trổ của cái hộp này, xem ra nhất định là đồ tốt.
Vì vậy, anh mở ra xem, nhất thời, gương mặt tuấn tú cứng đờ, này, đây là.
Con Trai Bảo Bối
Chương 2: Con Trai Bảo Bối
Trong bóng tối, dao giải phẫu phân tán đầy đất, cô thân là bác sỹ, tay bị trói chặt ở trên thành giường.
Cô không ngừng giãy giụa, đôi tay bị dây thít chặt, ngón tay bởi vì máu không thông mà hơi tím tái, dưới ánh đèn tối mờ, sắc mặt cô tái nhợt, hoảng sợ nhìn người đàn ông bị thương nặng trước mắt, rõ ràng nghe được hô hấp của anh dồn dập, hùng hậu. . . . . .
"Tin tưởng tôi, tôi sẽ phụ trách." Giọng tiếng Anh trầm thấp khàn khàn như cam kết vang lên bên tai cô.
Phụ trách cái gì? Cô căn bản không cần, cô. . . . . .
"Đừng! A ——"
Trình Du Nhiên nằm trên giường chợt mở mắt, khi nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh mới thật sự tỉnh táo lại, xem ra mình lại mơ thấy giấc mộng kia, chuyện cũng đã trôi qua sáu năm rồi, cô đã không còn suy nghĩ nữa, nhưng hiện tại lại xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Sáu năm trước, cô rời nhà ra từ Newyork đi tới Hongkong, người không có đồng nào, dưới sự sắp xếp của bạn tốt Ngải Sâm, lần đầu tiên làm giải phẫu ở chợ đen, đạn xuyên thủng ngực trái, vị trí gần tim và tuyến thần kinh, không có một bác sỹ nào có thể bảo đảm an toàn lấy đạn ra, mà cô xuất thân trong gia đình y học cổ xưa từ nhỏ đã am hiểu phương thức giải phẫu nhất, cho nên vì cuộc sống sau này, cô đã nhận lấy việc này, thành công lấy đạn ra khỏi cơ thể đối phương.
Nhưng người đàn ông đó hết thuốc tê xong lại đi cưỡng bức người đã cứu tính mạng anh ta, cô ngất đi, khi tỉnh lại thì đã không thấy người, trừ chỉ để lại một sợi dây chuyền, không lưu lại gì cả, cô không biết anh tên gì, là người ở đâu, cái gì mà tin tưởng anh, anh sẽ phụ trách, thật là chuyện cười!
Trình Du Nhiên thu hồi suy nghĩ, không cần tiếp tục suy nghĩ chuyện này, lật người, chuẩn bị tiếp tục ngủ bù lại chợt nghe thấy một hồi âm thanh máy móc phá vỡ an tĩnh buổi sáng.
"Mẹ, rời giường! Mẹ, mẹ, rời giường! Mẹ mẹ mẹ ——"
Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, nhìn đồng hồ báo thức hình con chó nhỏ trên đầu giường đang ngoắt ngoắt cái đuôi, đang muốn đưa tay đi nhấn tắt âm thanh thì trên màn ảnh trước bụng con chó nhỏ bỗng nhiên xuất hiện một bé trai anh tuấn, nhếch miệng cười tà, đang ngồi ở trước bàn ăn, uống một hớp sữa tươi, âm thanh non nớt tràn đầy tức giận thông qua màn ảnh truyền đến.
"Mẹ, đừng nghĩ nhấn công tắc tắt đi, đồng hồ báo thức trong nhà đều dùng điều khiển tầm xa, mẹ không tắt được." Khuôn mặt nhỏ anh tuấn hiện lên vẻ tự tin, để ly sữa tươi xuống, rất có tư thế một tay cầm dao một tay cầm nĩa xiên cắt trứng gà, bỏ vào trong miệng, tiếp tục nói: "Rời giường ăn điểm tâm."
Nói xong, bé đè xuống chốt, chó nhỏ lại tiếp tục ríu rít không ngừng, như niệm kinh: "Mẹ rời giường, mẹ rời giường!"
Trình Du Nhiên thật sự không chịu nổi tạp âm này, kéo thân thể mệt mỏi bơ phờ xuống giường, ra khỏi phòng, đã nhìn thấy con trai ngồi ăn điểm tâm trên bàn ăn, uống xong một ngụm sữa tươi cuối cùng, cu cậu nâng khuôn mặt anh tuấn lên, nhếch miệng cười ta giống như ác ma, "Mẹ, con đây là vì tốt cho mẹ, lại đến trễ, con trai lo không thể tốt nghiệp."
Không sai, tiểu tử anh tuấn có bộ dạng tiểu đại nhân kia chính là con trai Trình Nặc gần sáu tuổi của cô, tiểu tử này trừ yêu thích máy vi tính ra, chính là thích nhạo báng mẹ mình, cũng không có việc gì chỉ luôn nhắc tới chuyện khiến cô đau lòng là cô học y học chuyên khoa sáu năm cũng chưa tốt nghiệp.
Mọi người nói bác sỹ chữa bệnh cho người thì dễ chữa bệnh cho mình thì khó, chuyện xảy ra năm đó, bởi vì cô nhất thời chưa kịp hồi hồn, quên mất uống thuốc tránh thai, kết quả ba tháng sau kiểm tra thân thể phát hiện mang thai, lúc ấy, ý nghĩ duy nhất của cô là mặc kệ người đàn ông kia là ai, cô tin tưởng mình có khả năng nuôi con thật tốt, cho nên cô quyết định sinh ra, vì vậy cô tạm nghỉ học một năm, cũng vì vậy cho nên đến bây giờ cũng chưa có tốt nghiệp, nhưng mà tính toán, chỉ cần bưng bít một tháng thực tập ở bệnh viện là cô có thể vinh quang tốt nghiệp.
Lúc này, thím Vân bưng điểm tâm đi ra từ phòng bếp, đặt ở mặt bàn nói: "Du Nhiên, bữa ăn sáng của con."
"Cảm ơn thím Vân." Thím Vân sống ở sát vách nhà bọn họ, năm đó ôm Tiểu Nặc đến nơi này, thời điểm biết thím Vân làm nội chợ, phẩm chất không tệ, cho nên mời bà sang giúp việc phụ, cho tới bây giờ, trừ chuẩn bị thức ăn vào ngày thường ra, còn làm thêm giờ hoặc là nhận thêm việc chăm sóc Tiểu Nặc, điều này cũng khiến Du Nhiên có thể an tâm đi làm chuyện của mình, thật ra thì, chủ yếu nhất chính là Trình Du Nhiên cô không biết nấu cơm.
Trình Du Nhiên ăn một miếng sandwich, khen ngợi thím Vân: "Ừhm, vẫn là thím Vân làm sandwich ăn ngon nhất, nếu con không làm bác sỹ, sẽ hợp tác với thím Vân mở quán trà, nhất định có lãi."
"Nghe giọng điệu của con này, thật chẳng lẽ không thể tốt nghiệp?" Nửa năm trước thi tốt nghiệp cô lại chợt có gì ngoài ý, kết quả thêm ba tháng thực tập, vốn tưởng rằng có thể tốt nghiệp, rồi lại chợt có chuyện làm trễ thi tốt nghiệp, kết quả lại thêm ba tháng, hiện tại mắt thấy còn dư lại một tháng, sẽ không phải không thể tốt nghiệp chứ, bộ dáng thím Vân khẩn trương giống như là quan tâm con gái của mình.
Thím Vân thốt ra lời này, Tiểu Nặc bất đắc dĩ mở đôi tay ra, nói: "Mẹ xem đi, thím Vân cũng lo lắng về chuyện tốt nghiệp của mẹ, xem ra tốt nghiệp rất xa vời."
"Yên tâm! Một tháng sau con sẽ cầm nó về cho hai người quan sát." Thật ra thì thân là bác sỹ chợ đen cô căn bản cũng không cần tốt nghiệp, chẳng qua là cô có tiêu chuẩn nhất định, cũng không tin sẽ như hai lần trước, tạm thời nhận việc nên làm trễ tốt nghiệp, lần này cô nhất định có thể cầm cái bằng chính quy đến trước mặt bọn họ.
Có lẽ ngay cả chính cô cũng không biết, một tháng sau, thật như con trai nói, bằng tốt nghiệp đối với cô mà nói, thật rất xa vời.
Ăn điểm tâm xong, Trình Du Nhiên thay quần áo xong, xốc túi lên mang theo con trai ra cửa.
Xe đưa đón của nhà trẻ đã dừng ở bên ngoài chung cư, cô giáo đi xuống, nhìn Tiểu Nặc đáng yêu cười nói: "Chào Trình tiểu thư, chào Tiểu Nặc, lên xe nào."
"Chào cô ạ." Dáng vẻ Tiểu Nặc khéo léo, đeo ba lô nhỏ màu xanh đen, trước khi đi lên xe xoay người nói với mẹ: "Mẹ, hôm nay tới đón con sớm nhé!"
Trình Du Nhiên làm một thủ thế OK, lúc này con trai mới an tâm lên xe, cô dĩ nhiên biết hôm nay là ngày bạn tốt La Gia Kỳ kết hôn, không thể đi tham gia hôn lễ của cô ấy, bởi vì hôm nay cũng là ngày cô chuyển đến khoa phụ sản thực tập.
Trình Du Nhiên đạp chân ga, guồng máy quay, chỉ thấy một chiếc Bentley màu đen ngược chiều gió mà đến, trong nháy mắt hai xe lướt qua nhau, Trình Du Nhiên tình cờ quay đầu sang, xuyên thấu qua cửa sổ xe đang đóng, giao hội cùng một tròng mắt màu nâu sẫm.
Trái tim Trình Du Nhiên đập mãnh liệt, trong nháy mắt đạp thắng xe, cô khẳng định cô mới vừa thấy, nhưng Bentley màu đen đã biến mất ở trong tầm mắt của cô, chỉ trong nháy mắt mà cô có thể khẳng định được có phải người kia hay không, nhưng không có quan hệ với cô, nhún vai một cái, đạp cần ga, tiếp tục đi về hướng bệnh viện.
Gặp Bạn Cũ
Chương 3: Gặp Bạn Cũ
Trình Du Nhiên dừng xe xong, đi vào bệnh viện, đã thấy Đại Vĩ xông tới mặt, trên mặt mang nụ cười nhạo báng, nói: "Du Nhiên, kỳ nghỉ hai ngày này trôi qua đã khỏe rồi hả? Xem mặt mày hồng hào là có chuyện tốt."
"Đúng, chuyện cực tốt!" Nửa đêm hôm qua trở lại Hongkong, sáng sớm đã phải đi làm, thật đúng là hành hạ, Trình Du Nhiên còn ngáp một cái, nói: "Tốt đến mức ngay cả thời gian ngủ cũng không đủ."
"Ơ, là ai khiến em ngay cả thời gian ngủ cũng không đủ? Cũng quá mạnh nhỉ?" Đại Vĩ nói càng thêm hăng say, còn mang theo giọng nói cởi mở, Trình Du Nhiên liếc anh ta một cái, nhanh chóng tiến vào thang máy, tiểu tử này đi theo vào rất nhanh, lại mở miệng nói: "Chẳng lẽ là thất tình dẫn đến mất ngủ? Điều này thật sự là thật tốt quá, đầu tiên nói trước, em phải để lại cơ hội này cho tôi, để cho tôi một lần yêu em đủ."
Trình Du Nhiên thật sự là không muốn để ý tới cái người đàn ông hoàn toàn không phân biệt được hoàn cảnh đã hô to tuyên ngôn tình yêu, theo cô biết, lời như vậy, anh ta cũng không chỉ nói với một mình cô, cho nên cô cũng không coi trọng lời anh ta nói, cho anh ta một cái xem thường, liền đi tới phía khoa phụ sản, ngàn vạn lần không được vào ba tháng này lại làm cho chậm trễ không thể tốt nghiệp, không thì mất mặt lớn.
Bên trong phòng họp, mấy vị bác sỹ cũng đã đến, riêng có bác sỹ Lưu được xưng danh là thần mặt đen không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, mắt thấy thời gian cũng sắp tới rồi, cửa phòng họp chợt mở ra.
Trình Du Nhiên đi vào, một thân áo bác sỹ trắng như tuyết mặc lên người, tóc dài ghim lên chỉnh tề, nhìn bác sỹ Lưu kéo ra một nụ cười đẹp mắt, giọng nói trong trẻo: "Thực tập sinh Trình Du Nhiên trình diện."
Tiếng tăm của Trình Du Nhiên đã sớm nổi danh ở cái bệnh viện này, đi làm thường đến muộn đã đành, liên tục hai lần thi tốt nghiệp cũng đến muộn, người ta không đủ tư cách thi, mà cô bởi vì không có vượt qua kiểm tra, vì thế đều không có ghi chép bác sĩ thực tập, bác sỹ Lưu đẩy mắt kính gọng đen một cái, quan sát Trình Du Nhiên rồi nói: "Nếu mọi người đến đông đủ, vậy chúng ta họp thôi."
Trước khi tới, đã có người nhắc nhở cô, cẩn thận bác sỹ Lưu, rất nhiều thực tập sinh đều không thể tốt nghiệp dưới tay của bà ta.
Cũng rất may, thời gian vừa vặn, lần này không có trễ, nếu không vị bác sỹ Lưu này tuyệt đối sẽ không xuống tay lưu tình, Trình Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình.
Chỉ họp có mười phút ngắn ngủn, bác sỹ sẽ phải tách thực tập sinh ra để tiến hành công việc, Trình Du Nhiên nhìn mấy chữ phân công hoa văn trong tay mình, khóe miệng bứt lên nụ cười cứng ngắc, này, thật đúng là quá coi trọng cô, lại phân cô làm thuộc hạ của bác sỹ Lưu.
"Còn lo lắng cái gì? Còn không đi?" Bác sỹ Lưu đứng lên từ trên ghế, nhìn sang Trình Du Nhiên, lạnh lùng nói.
Trình Du Nhiên hít sâu một hơi, nhanh chóng đi theo, nếu trời cao giáng xuống cho mỗi người: nhất định phải lao tâm khổ chí, mệt mỏi gân cốt, đói da thịt, thân khốn cùng, phe phẩy loạn lên thì phải nhẫn nhịn chịu đựng, không thể phản kháng.
Song những lời này thật đúng là nghiệm chứng ở trên người cô, từ lúc họp xong đã theo bác sỹ Lưu giải phẫu, tìm phòng, hội chẩn, chớp mắt đã đến xế chiều, cô thật sự là vừa mệt vừa đói, nếu không phải là sandwich buổi sáng của thím Vân có rất nhiều nguyên liệu thì cô khẳng định là không được rồi.
Rốt cuộc, lúc bác sỹ Lưu đồng ý, cô mới có thời gian đi phòng ăn tầng ba ăn một chút gì, nhân tiện uống ly cà phê để nâng cao tinh thần.
Dinh, cửa thang máy mở ra, mấy người đàn ông cao lớn tây trang màu đen đứng ở bên trong, bọn họ đi ra ngoài trước, sau đó có một cô gái bụng to đi ra, Trình Du Nhiên có chút buồn ngủ vừa ngẩng đầu, thấy rõ cô gái đi ra, tinh thần lập tức lên.
"Lâm? !"
Cô gái chợt bị gọi lại lúc này mới ngẩng đầu, xuyên thấu qua kính đeo mắt màu trà nhìn người gọi mình, đầu tiên là hơi do dự, rất nhanh, khuôn mặt vốn có chút tái nhợt lập tức trở nên kích động, một tay đỡ bụng, đi tới trước mặt Trình Du Nhiên, tháo kính đeo mắt xuống, trong đôi mắt xanh biếc hẳn là kinh ngạc: "Cathy, sao lại là cậu? Rốt cuộc sáu năm qua cậu đã đi nơi nào, trôi qua có tốt không?"
Nhìn thấy bạn tốt nhiều năm, Eiffel Lâm kéo tay Trình Du Nhiên, kích động nói một tràng, đều hỏi cô sáu năm qua như thế nào.
Trình Du Nhiên mở hai tay ra, đột nhiên cười cười, nói: "Không phải tôi rất tốt sao? Xem cậu lo lắng vớ vẩn kìa, ngược lại cậu ấy, Lâm, cậu biết rõ cậu. . . . . ."
Còn chưa có nói xong, đã bị Lâm ngăn cản, sau đó nhìn về phía mấy người đàn ông bên cạnh, dùng Anh văn nói: "Các người chờ tôi ở chỗ này, tôi có mấy lời muốn nói với bạn tôi."
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian